Kinh nghiệm nhớ đời với "cú sốc" say độ cao tại Ladakh, Ấn Độ
Trước khi đi, tôi đã đọc nhiều bài viết về căn bệnh say độ cao này, nhưng vì quá bận nên tôi chủ quan và không chuẩn bị sức khỏe thật tốt. Nếu bạn đang chuẩn bị đến đây, hãy lưu ý nhé, vì nó thực sự rất nguy hiểm.
Vấn đề sức khỏe
Tôi là nữ, 30 tuổi. Về tình trạng sức khỏe, tôi bị huyết áp thấp. Tôi đã mắc Covid-19 cách đây 4 tháng và đã khỏi hoàn toàn các triệu chứng hậu Covid như khó thở. Chuyến đi Ấn Độ này, ngày đầu ở New Delhi tôi bị sốt một đêm do thay đổi môi trường. Sau đó tôi nghỉ ngơi một ngày và khỏe lại để bay đến Ladakh vào hôm sau.
Thông tin về không khí ở Ladakh
Đối với những ai chưa biết, Ladakh nằm ở độ cao 3500m so với mực nước biển. Không khí ở đây loãng, chỉ còn khoảng 65% so với bình thường, và lượng oxy chỉ còn khoảng 12-13% (trong khi mức trung bình là 20%).
Các triệu chứng say độ cao
Tôi đến Ladakh lúc 9 giờ sáng và hơi say máy bay nhẹ do rung lắc. Chúng tôi dành hai ngày để đi dạo quanh khu trung tâm để làm quen với không khí. Ngày đầu tiên tôi khá khỏe, đến sáng ngày thứ hai vẫn ổn, có hơi nôn nao nhẹ như sắp bị tụt huyết áp, nhưng ăn vào thì lại ổn. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu từ khoảng 3-4 giờ chiều, khi tôi ngủ trưa dậy. Các dấu hiệu của say độ cao như đau đầu, buồn nôn, chóng mặt bắt đầu tăng mạnh. Tôi nôn hai lần để xem có đỡ cảm giác buồn nôn không nhưng không được. Tình trạng thiếu oxy càng trở nên nghiêm trọng hơn khi tay chân tôi bắt đầu bủn rủn, khó thở và phải thở bằng miệng. Bạn tôi lập tức mua cho tôi bình xịt oxy (bình màu trắng chữ xanh, giá khoảng 700-900 rupee). Khi hít vào, tôi thấy đỡ hơn trong khoảng 5 giây rồi lại như cũ. Lúc này khoảng 7h30 tối, bạn tôi không thể để tôi ở lại lâu hơn được nữa nên đã nhờ nhân viên khách sạn gọi xe đưa tôi đến bệnh viện.
Trong quá trình di chuyển, tôi bắt đầu có dấu hiệu hơi mê man nhẹ. Bạn tôi nhất quyết giữ tôi không ngủ để tránh điều tồi tệ nhất có thể xảy ra (vì khi ngủ, tim đập chậm lại và máu lưu thông kém đi, dễ thiếu oxy hơn, và trường hợp xấu nhất có thể dẫn đến chết não).
Trong bệnh viện
Bệnh viện tôi đến là S.N.M Hospital. Tôi cảm thấy may mắn vì có một người bạn đồng hành tuyệt vời và chọn được một khách sạn có nhân viên cũng tuyệt vời không kém. Tôi mệt mỏi và mê man nên hai người bạn đã giúp tôi làm mọi thủ tục (người Ladakh có thể nói tiếng Anh, nhưng tốt nhất bạn nên đi cùng một người bản xứ). Sau khi điền một vài thông tin cơ bản như tên, tuổi, địa chỉ, tôi được đưa vào phòng khám sơ bộ. Ban đầu họ hỏi tình trạng hiện tại của tôi, sau đó đo nhịp tim, nhịp thở và nghe phổi. Bác sĩ viết bệnh án rồi cho tôi vào phòng hồi sức dành cho người nước ngoài. Toàn bộ quy trình đăng ký, khám và chuyển vào phòng bệnh chỉ mất khoảng 20 phút mà không cần xét nghiệm nào.
Trong phòng hồi sức, tôi được cho mặt nạ thở oxy ngay lập tức, sau đó là truyền ba loại thuốc: hỗ trợ thở, hỗ trợ nôn, hỗ trợ đau đầu, và một mũi tiêm đau ở hông để hỗ trợ cân bằng các triệu chứng say độ cao. Khoảng 20 phút sau, cơ thể tôi bắt đầu dịu lại, và tôi không còn phải thở bằng miệng nữa. Các triệu chứng cũng giảm nhanh, đặc biệt là buồn nôn và tay chân bủn rủn. Khoảng 40 phút đến một tiếng sau, tôi bắt đầu tỉnh táo lại và mới thấy mọi chuyện nguy hiểm thế nào. Tôi thực sự không dám tưởng tượng nếu tôi cố chấp ở lại khách sạn tự điều trị thì tình hình sẽ ra sao.
Bài viết khá dài, bạn có thể đọc tiếp trên Facebook của tôi nhé!