Vatican, Nỗi Nhớ Chốn Thiên Đường
Bạn có cảm thấy giống tôi, vừa trở về từ Vatican đã thấy nhớ nhung và tiếc nuối không?
Chuyến đi của tôi bắt đầu với việc mua vé vào bảo tàng Vatican lúc 8:30 sáng. Vì chưa có kinh nghiệm, gia đình tôi đã xếp hàng nhầm một chút. Kết quả, chúng tôi phải đi vòng gần một nửa vòng thành Vatican và đến 9:20 mới vào được bảo tàng. Lúc đó, vì mải mê với phòng tranh, tôi lại không có nhiều thời gian để khám phá các gian khác, đặc biệt là Nhà nguyện Sistine.
Đến 13:00, cơn đói ập đến và chúng tôi phải ra ngoài tìm đồ ăn. Ăn xong vội vàng quay lại xếp hàng vào Thánh đường Phero. Lại thêm một chút nhầm lẫn nữa, và đến 15:30 chúng tôi mới chính thức vào được bên trong. Mọi thứ cứ trôi qua thật vội vã.
Nhưng bảo tàng và Thánh đường thực sự đã khiến tôi choáng ngợp. Từng chi tiết, từng centimet đều quá đỗi vĩ đại.
Giờ đây, tôi cảm thấy tiếc nuối vì đã không chuẩn bị kỹ càng hơn trước chuyến đi, để có thể chiêm ngưỡng và hiểu sâu sắc hơn về những kiệt tác nghệ thuật.
Mặc dù kiến thức còn hạn chế, tôi đã không kiềm được nước mắt khi đứng trước bức tượng Pietà. Ước gì tôi có thể quay lại một lần nữa để được chiêm ngưỡng thêm những tuyệt tác khác.
Ai đã từng đến Vatican, hãy chia sẻ thêm với tôi nhé. Tôi thèm được nghe quá!
```